Tác phẩm: Cô vợ đặc công ngốc nghếch của tôi
Tác giả: Phạm Thu
Thể loại: Hiện đại, Hài
Trans: Anonymous
Nguồn ebook: MorphoBBlue (morphobblue.com)
Giới thiệu
Bạn MorphoBBlue edit trực tiếp từ bản raw nên không có văn án, mình xin mượn phần Review của bạn ý về tác phẩm " Cô vợ đặc công ngốc nghếch của tôi ".
Vốn thích truyện về quân nhân nên đã đọc Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi (lần sau khi nhắc đến tên truyện xin phép chỉ nói “Cô Vợ Ngốc” thôi nhé). Nhưng khi đọc rồi lại nghiền dù trong truyện không đi sâu vào quân nhân, nó chỉ là nền cho câu truyện. Đây là tiểu thuyết về tình yêu, nhân quả trong cuộc sống. Mỗi một nhân vật trong truyện như sống động trước mắt, từ mỗi đoạn đối thoại đến tâm trạng của nhân vật, đã lâu rồi mới đọc được câu truyện mà trong đó mọi cảm xúc của nhân vật như hòa cùng người đọc .
Cũng giống như bao câu chuyện ngôn tình khác, Cô Vợ Ngốc cũng nói nhiều đến tình yêu, mỗi nhân vật lại nói về một loại tình yêu khác nhau.
Từ nhỏ Lâm Phàm sống với bà, dù được bà hết sức đùm bọc nhưng cô vẫn như trốn trong vỏ ốc của mình, không dám lộ cảm xúc ra ngoài vì sợ bà và mình sẽ tổn thương, cho nên khi yêu Tần Vịnh cô đã yêu anh như chính bà đã yêu mình, đó là che chở. Cho dù anh có làm điều gì cô vẫn chọn sẽ đứng bên anh, ủng hộ anh và thậm chí bảo vệ anh khi cần. Lâm Phàm cũng không nhận ra khi ở bên Tần Vịnh cô trở thành một người phụ nữ chân chính, cũng rơi nước mắt khi sợ hãi, cũng muốn được ôm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông mình yêu, cũng muốn được anh bảo vệ, thậm chí dù có chết thì cũng muốn nằm xuống bên cạnh người đàn ông đó. Thật ra Lâm Phàm cần một người có thể đem lại cho cô hạnh phúc, trong cô luôn có khoản trống về tình cảm gia đình, từ khi bà mất tình cảm đó lại càng khuyết hơn. Cho nên khi yêu Tần Vịnh dù nghĩ anh có thể làm điều sai trái, nhưng cô vẫn chọn đứng về phía anh, dù biết làm vậy là đi ngược lại những gì đã được đào tạo. Nhưng cô cần gì chứ? Cô cần gia đình, cần người đàn ông của cô, cho nên cô lựa chọn đi theo anh, tin tưởng anh và bảo vệ anh. Cô là phụ nữ, cũng yếu đuối như bao phụ nữ khác, cũng mù quáng tin vào người đàn ông mình yêu như bao cô gái khác. Còn Tần Vịnh dù anh được rất nhiều cô gái để ý, nhưng người làm cho anh thật sự hiểu như thế nào là yêu thì chỉ có Lâm Phàm. Cách Tần Vịnh chinh phục Lâm Phàm như một cậu trai mới lớn cảm nhận được tình yêu, cứ ngô nghê đi theo cảm xúc của con tim, làm ra những chuyện điên rồ vì muốn chứng tỏ tình yêu. Tần Vịnh dẫn dắt Lâm Phàm đi trên con đường tình yêu đầy hoa hồng, nơi đó anh nuông chiều cô, bảo vệ cô khỏi những đau khổ, cho cô một gia đình mà từ lâu cô mong đợi.
Còn Hera và Heron là loại tình yêu cùng chung cảnh ngộ. Hai đứa trẻ cùng rơi vào một hoàn cảnh khắc nghiệt, cùng bên nhau để được tồn tại. Hai con người đó khi lớn lên cùng nhau đối mặt chuyện sống chết, nhưng lúc nào Heron cũng cưng chiều Hera, để cô làm những gì mình thích còn hắn thì đi dọn dẹp “tàn tích”, dù có làm gì sai hắn cũng sẽ tha thứ cho cô. Bọn họ như tồn tại vì nhau, không thể tách nhau ra, chỉ cần một người mất đi thì người còn lại sẽ mất phương hướng. Bởi vì có ai hiểu được những gì bọn họ đãi trãi qua cùng nhau? Có ai đủ bản lĩnh sống gần những người như bọn họ? Và liệu có ai chia sẻ được những nỗi đau mà họ đã gánh chịu? Với lối sống lạnh lùng của họ không làm cho tình yêu của họ băng giá theo, cũng yêu mãnh liệt, cũng mưu cầu hạnh phúc cho mình. Nhưng có lẽ với họ hạnh phúc nhất là khi tâm hồn và thể xác bình yên, lúc đó bọn họ mới thật sự là của nhau.
Hai nhân vật theo đuổi tình yêu như trò cút bắt trong truyện là Lâm Lỗi và Dương Thông. Anh và cô quen nhau tình cờ, rồi xa nhau. Khi gặp lại anh không nhận ra cô, nỗi đau đó chỉ mình Dương Thông hiểu vì cô yêu anh. Yêu từ lần anh giúp cô thoát khỏi kẻ xấu, cô nhận thấy bên trong người con trai ham chơi là một trái tim ấm áp, còn anh lại vì một hình bóng mơ hồ của Tàn Âm (cũng chính là Dương Thông) mà từ chối chấp nhận tình cảm của cô. Dương Thông đến với Lâm Lỗi dù biết anh không yêu cô, nhưng chỉ mong đến một ngày anh thật sự hiểu và đáp lại tình cảm của cô. Nhưng khi Lâm Lỗi hiểu được tại sao Dương Thông cứ bám chặt mình và đồng ý cưới mình thì đã muộn. Vậy là, bây giờ đổi lại anh phải theo đuổi cô, chính mình cho cô thấy anh thật sự yêu cô bởi vì đó là Dương Thông, chỉ duy nhất trên đời . Lại một lần nữa hai người cần thơi gian để tìm hiểu nhau, rồi phải bốn năm sau, Lâm Lỗi mới thật sự có được người đẹp. Đó là loại tình yêu chờ đợi và thử thách, nhưng dù sao Lâm Lỗi và Dương Thông cũng đã tìm được tình yêu mà bấy lâu nay họ chờ mong và tìm kiếm. Trong cuộc tình này trò chơi cút bắt cứ thế diễn ra, tôi chạy theo anh, anh đuổi theo tôi, nhưng cuối cùng điều cần cho tình yêu này không phải là thời gian mà là lòng tin. Bạn phải tin đối phương, mở lòng với đối phương như vậy tình yêu mới được đáp trả và được yêu đúng nghĩa.
Tình yêu của Trân Hương và Cổ Tân lại là tình yêu của tình cảm và lý trí. Cổ Tân yêu Trân Hương như những bản nhạc của anh, rất nhẹ nhàng. Cổ Tân cứ từ từ đi vào lòng Trân Hương, chăm sóc cô bằng điều đơn giản nhất, ở bên cạnh giúp đỡ khi cô cần mà chẳng cần cô mở miệng nhờ hay một lời cảm ơn từ cô. Mà Trân Hương ngoài mặt lại luôn tránh né anh, lý trí bảo cô không xứng với Cổ Tân, càng cố đẩy anh ra xa thì trong lòng có anh từ bao giờ. Đến khi Cổ Tân nói anh phải đi lưu diễn cô vẫn không làm gì để giữ anh lại, cô sợ mình ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Nhưng cô đâu biết làm vậy càng làm cho hai người đau khổ thêm mà thôi. Khi xa nhau mới biết được trong lòng mình Cổ Tân đã giữ vị trí như thế nào, cho nên khi gặp lại anh lý trí cô lại bảo kết hôn thôi. Thật ra khi thật sự yêu thì lý trí hay tình cảm đều không phân biệt rạch ròi vì lúc đó trong tim, trong mắt chỉ có một người mà thôi, dù có làm, nghĩ gì đi chăng nữa thì đều vì người đó.
Mỗi nhân vật dường như đều có một ai đó để nghĩ đến, để yêu thương và chờ đợi. Nhưng có lẽ tình yêu cô đơn nhất là anh Thái. Nhân vật rất ít được nhắc đến nhưng lại mang tình cảm yên lặng và sâu đậm với Lâm Phàm. Mù quáng trong tình yêu đến nỗi không phân biệt được Lâm Phàm có hạnh phúc không? Tần Vịnh có ngược đãi Lâm Phàm hay không? Chỉ vỉ hộp cơm ngày đó, chỉ vì tính tình thương người của cô làm hại một tên ngốc như anh Thái lại yêu cô. Giống như Tần Vịnh nói, Với chỉ số thông minh này của hắn mà làm gián điệp thì quá hạ thấp giá trị của Vô Gian Đạo, đây là chi tiết vô lý trong truyện, một tên gián điệp sao có thể thiếu quan sát tình huống như vậy chứ? Nhưng nghĩ lại, có lẽ tác giả muốn nói, trong tình yêu phải là hai người cùng nhìn về nhau, bạn có thể yêu bất cứ một ai nhưng không có nghĩa người đó sẽ nhận ra tình cảm của bạn, và dù không được đáp trả thì hãy rộng lòng chúc phúc cho đối phương. Bởi lẽ tình yêu là không chiếm đoạt, nếu lấy hạnh phúc của người khác mà nghĩ rằng đó là hạnh phúc của mình thì liệu tình yêu có còn tồn tại?
Mỗi một câu chuyện tình yêu nói lên một mảng trong cuộc sống, chúng ta dường như thấy đâu đó quanh mình có một tình yêu như vậy.
Ngoài ra, trong cô Vợ ngốc còn đề cập đến một vấn đề, đó là nhân quả. Dường như tác giả rất hiểu đạo lý nhà Phật, đó là có vay có trả. Nhưng “vay” như thế nào, “trả” làm sao là do tạo nghiệp của mỗi người.
Người ta nói khi một đứa trẻ lớn lên nó sẽ thể hiện bản chất như trong môi trường mà nó sống. Đúng vậy, những đứa trẻ lớn trong sự yêu thương như Lâm Lỗi, Tần Vịnh, Lâm Phàm… đều thể hiện bản tính thiện lương. Còn Heron và Hera thì sao? Hai đứa trẻ bị dồn đến chân tường, phải ăn thịt chính đồng loại để tồn tại. Trong thế giới của họ không có tình người, chỉ có sống hoặc chết. Ở nơi đó bọn họ giết từng người để tồn tại, để trà thù, và để mong một ngày được trở về cuộc sống như bao người khác, sống và lớn lên như vậy làm cho bản tính của họ trở nên lạnh lung và tan nhẫn. Càng đi vào con đường đó lại càng khó quay về, càng muốn bình yên thì cái giá phải trả càng lớn. Để rồi cuối cùng cái giá đắt nhất phải trả chính là mạng sống của bọn họ và cả đứa trẻ chưa ra đời.
Đức Phật nói quay đầu là bờ, nhưng liệu đi quá xa, lún quá sâu thì quay đầu có còn thấy bờ? Dường như cái chết là giải thoát cho tất cả bọn họ, bởi lẽ nếu không chết đi thì liệu bọn họ có trở thành Vincent thứ hai? Còn nếu sống sót thoát khỏi nơi đó lương tâm bọn họ có ray rứt vì những gì họ đã làm trong quá khứ? Thương tiếc nhất có lẽ là đứa bé chưa thành hình kia, nó ra đi khi chưa biết cha mẹ là ai, cuộc đời này như thế nào. Nhưng có lẽ ra đi như vậy nó sẽ không trở lại vòng quay thù hận như cha mẹ nó, và sẽ không tạo nghiệt để trả giá như cha mẹ nó phải gánh chịu.
Tác giả dường như rất thuần thục đạo lý luân hồi trong nhà Phật bởi vì trước khi cho Hera va Heron có một kiếp người bình yên khác thì bọn họ phải trả giá ở địa ngục, nhưng mà như vậy có quá tàn nhẫn với bọn họ không? Tại sao người chịu tội không phải Vincent? Chính ông ta đã làm họ phải sống như thế. Chẳng phải họ đã trả giá cho những chuyện mình làm rồi đó sao? Họ đã mất tất cả: gia đình ,hạnh phúc, sinh mạng và cả đứa con nữa, vậy thì lưu đày nơi địa ngục có quá nhiều rồi không? Cuộc sống đó họ đâu được lựa chọn. Trong thế giới đó nếu bạn không giết kẻ thù thì người chết sẽ là bạn, muốn sinh tồn thì phải tàn bạo. Ai mà không tiếc mạng sống của mình? Cho nên chi tiết lưu đày ở địa ngục làm người đọc cảm thấy đau lòng, chẳng phải khi sống tạo nghiệt nhưng chưa trả hết đến lúc chết mới phải tiếp tục trả sao? Chẳng lẽ những gì Hera và Heron trả giá vẫn là chưa đủ? Sao phải chịu đau khổ như thế? Họ xứng đáng có được một cuộc sống mới hạnh phúc và bình yên hơn.
Trong mỗi con người luôn có hai mặt: thiện lương và tội ác. Chỉ là khi con người ta sống trong hoàn cảnh nào thì phần thiện lương hay tội ác bộc lộ nhiều hơn. Nhưng có lẽ tội ác lớn nhất là sinh ra một đứa trẻ rồi bỏ rơi nó. Đó là cha mẹ của Lâm Phàm, một người chỉ nghĩ đến tiền để rượu chè, một người vì muốn bản thân giàu sang, nên đã từ bỏ con. Bọn họ tự mình tạo nghiệt cho mình, thử hỏi một đứa trẻ ra đời thì có tội gì? Nó đáng có được tình yêu thương, vì sao lại bỏ rơi nó, mỗi khi gặp lại người cha thì chỉ biết đòi tiền, làm sao có tiền. Còn bà mẹ quanh năm chẳng thấy đâu, khi gặp lại là một lần làm Lâm Phàm tổn thương, chấp nhận hy sinh một phần cơ thể chỉ mong được mẹ chấp nhận dù chỉ một lần, thế mà bà cũng không làm được cho cô. Lâm Phàm là một đứa bé rất đáng thương, một đứa bé mồ côi cha mẹ mơ về một mái nhà đã làm người ta đau lòng rồi, còn Lâm Phàm, cô có cha mẹ nhưng vẫn mơ về một mái ấm gia đình điều này làm người ta đau lòng gấp trăm lần. Những tâm sự của cô trước mộ bà làm người đọc như khóc theo cô, đau cho nỗi đau của cô. Mặc dù khi gặp Tần Vịnh anh cho cô một gia đình mà cô mong muốn,trong đó, có anh, có con và nhất là có cha mẹ chồng yêu thương cô như chính con đẻ, nhưng liệu có làm vết thương tim cô lành được? Dù rằng, cuối cùng bọn họ cũng phải trả giá, mẹ cô mất đi đứa con mà bà yêu thương, nó cũng là chỗ dựa giàu sang của bà, cha cô chết trong cô đơn nhưng tất cả có làm Lâm Phàm cảm thấy an ủi. Sự mất mát và ra đi của họ chỉ làm cô thêm đau lòng vì dù sao họ vẫn là cha mẹ cô, vẫn mong dù chỉ một lần có được tình thương nơi họ.
Đến đây thì phải nói lời cám ơn tác giả, vì một câu chuyện rất hay, nội dung chặt chẽ, mỗi nhân vật tiết chế vừa phải, mỗi một khúc mắc tháo gỡ rất hợp lý. Một câu chuyện không chỉ để giải trí mà còn đọng lại vài điều để suy nghĩ.
Ebook Cô vợ đặc công ngốc nghếch của tôi
0 nhận xét